Tổn thương liên quan đến luân xa cổ họng
- Alva Nguyen
- 2 thg 9
- 4 phút đọc
Đã cập nhật: 23 thg 10
1. Hướng nội hay sợ nói?
Tổn thương liên quan đến giọng nói
Trong post này, mình muốn cùng bạn bóc tách những tổn thương liên quan đến giọng nói:
Không dám đáp lời người khác.
Không dám nói ra ý kiến của bản thân.
Khán xét bản thân trong từng lời nói.
Im lặng trong mọi tình huống và dần trở nên vô hình.
Mình cũng quan sát thấy có nhiều bạn dùng cái mác hướng nội để giải thích cho sự im lặng của mình và cảm thấy yên ổn với cái vỏ bọc này, nhưng không nhận ra rằng sâu bên trong lại là những nỗi sợ và tổn thương về giọng nói chưa được bóc tách.
Thành thật với bản thân
Hãy tự hỏi lại chính mình:
Bạn hướng nội là vì không muốn nói, hay vì không dám nói?
Hay là cả hai?
Bạn có thể là người thích sự yên lặng, chỉ muốn giao tiếp với những người phù hợp. Nhưng nếu có những dấu hiệu như:
Không dám nói, dù bản thân có ý kiến riêng.
Nói ra điều gì trái ý người khác liền thấy sợ hãi.
Không bao giờ lên tiếng bảo vệ những điều thực sự cần bảo vệ.
Thì có lẽ bạn có những tổn thương sâu gốc liên quan đến giọng nói và sự thể hiện bản thân.
Đôi khi, vì im lặng quá lâu, bạn đồng nhất mình với nhân vật ít nói và né tránh mọi tình huống cần giao tiếp. Điều này tạo nên một “con người trên bề mặt” khác hẳn với bản chất bên trong.
Những tình huống trigger để bạn nhận ra sự thật
Vũ trụ sẽ tạo ra những tình huống để bạn nhận ra điều này. Có thể bạn sẽ vô tình gặp những người:
Thường xuyên dán nhãn bạn.
Vội vàng đánh giá bạn.
Dùng bạo lực trong ngôn ngữ, liên tục phủ nhận bạn, thậm chí trước mặt nhiều người.
2. Vì sao ta sợ nói?
Có nhiều nguyên nhân:
Niềm tin được gieo từ nhỏ: “Im lặng là vàng”, “ít nói mới sâu sắc”...
Môi trường gia đình: bố mẹ ít giao tiếp, áp đặt, xa cách.
Sang chấn: từng bị phớt lờ, phủ nhận, hoặc không được lắng nghe.
Những trải nghiệm này dần lập trình rằng “nói ra = nguy hiểm”, khiến ta tự rút lui khỏi sự thể hiện.
3. Hậu quả của việc kìm nén giọng nói
Mất kết nối với người khác.
Không thể hiện được bản thân khi cần.
Đánh mất cơ hội trong công việc.
Bị hiểu nhầm, bị đánh giá thấp.
Phần lớn nỗi sợ bắt nguồn từ việc bạn chưa cảm nhận được sức mạnh tác động vào thế giới khi ta nói ra sự thật của mình.
Đừng vì sợ ảnh hưởng đến người khác, sợ bị không thích, sợ bị đánh giá mà kìm nén bản thân. Những điều đó sẽ tích tụ thành khó chịu, thậm chí thành tức giận nằm mãi trong đầu.
Khi ta nói với sự chắc chắn và vững vàng, điều đó sẽ dần cộng hưởng, thay đổi cách người khác nhận thức về ta. Khi ta tôn trọng bản thân, người khác cũng sẽ tôn trọng và lắng nghe ta. Ngược lại, nếu ta phớt lờ mình, thì người khác cũng sẽ phớt lờ ta.

4. Bước đầu để chữa lành giọng nói
Tập nói dù chưa hoàn hảo: sai, hớ, lỡ lời là giai đoạn ai cũng đi qua. Biết mình đang ở giai đoạn nào sẽ giúp bạn có đủ sức mạnh vượt qua những bước tập luyện ban đầu. Đến một ngày, một phiên bản hoàn toàn mới của bạn sẽ ra đời – bản lĩnh, thú vị và khác biệt.
Kết nối với nội tâm: hỏi “Quan điểm thật của mình là gì?”, “Hành động nào sẽ giải phóng năng lượng của mình?”.
Quan sát năng lượng: ta nói ra mang lại cảm giác gì cho bản thân và người khác?
Giọng nói, cũng như bất cứ giác quan nào, cần rèn luyện liên tục. Sự chắc chắn và vững vàng trong lời nói sẽ dần cộng hưởng, thay đổi cách thế giới nhìn nhận về ta.
5. Hai “tấm gương” giúp ta trưởng thành
Người dửng dưng: dạy ta không đánh giá thấp giá trị thông điệp của mình. Một câu nói vu vơ vẫn có thể trở thành “ánh sáng” cho hành trình của ai đó.
Người phán xét, phủ nhận: thử thách sức mạnh nội lực, buộc ta học cách đứng vững, tin vào sự thật của mình, và bảo vệ quan điểm đúng đắn.
Chính qua những va chạm này, giọng nói của ta dần chuyển hóa thành sức ảnh hưởng, sự thuyết phục, và quyền lực tích cực.
6. Thực hành mỗi ngày
Quan sát bản thân: có điều gì muốn nói?
Quan sát không gian: lời mình mang năng lượng gì?
Điều chỉnh: tránh công kích cá nhân, giận cá chém thớt, hoặc diễn đạt sai ngữ cảnh.
Đây không phải để kiểm soát, mà để diễn đạt trọn vẹn hơn và xây dựng sự kết nối thật sự.



Bình luận